Chiều đang nói chuyêẹ với mẹ thì trới mưa xối xả.Mưa ở Singapore to khủng khiếp, như trút đi mọi muộn phiền nếu lòng người đang vướng bận. Nhưng mà mưa lại làm mình bực bực vì bạn CC không trả lời tin nhắn của mình, mình thì đang lo bạn ấy ướt.Một chút thôi rồi hết ngay…Ông Trời cho mình cái tính mau giận, mau quên. Nhưng đã giận thật là giận luôn cả đời. Không dọa đâu!
Chiều nay ở nhà một mình, Tự nhiên thèm chạy ra ngoài để đón gió, hong tóc hay làm một cái gì tương tự như thế. Quyết định đi bộ sang công viên phía đối diện nhà, đi đôi giày thật xinh vừa mua hôm qua. Viện cớ là đi cho nó lỏng ra để bớt đau chân nhưng thực tế là để trông mình style hơn một chút. Bạn CC gọi mình là Me Điệu đấy.
Công viên sau cơn mưa dậy lên một hương thơm rất lạ. Nó là mùi nồng nồng của đất, mùi ngai ngái của hoa lá, cỏ cây hòa quyện. Mình thích cái mùi này ghê lắm, tựa như có chút gì của Hà Nội ngày mưa được gió mang tới đây. Nhưng sự thật là không hề có gió, hoặc làn gió kín đáo không đủ để làm xao động mặt nước hồ. Phía bên trong công viên vẫn còn nhiều người qua lại, ơn Trời cho con đỡ sợ. Từ lúc mình nhìn thấy lệnh truy nã một tên khủng bố trốn tù dán ở khắp nơi từ nhà ga tàu điện đến nhà vệ sinh công cộng, đi đâu mình cũng cảnh giác cao độ làm CC phì cười. Cứ thấy ai đàn ông, tóc xoăn, da ngăm ngăm đen, cao khoảng 1m58 là mình ngó đăm đăm vào mặt nhưng lòng thì cầu mong không phải là hắn. Nhiều khi cũng lãng nhách như thế đó!
Buổi chiều sau mưa công viên yên ắng. Có một vài người chạy bộ với khuôn mặt thư giãn. Ở góc đằng kia có cặp vợ chồng Ấn Độ đang vui đùa với đứa con gái nhỏ, trông họ thật hạnh phúc. Lại có cả một bác lớn tuổi vứt chiếc xe đạp chỏng queo rồi nằm thảnh thơi trên ghế đá ngủ. Công viên ở đây không hề có tường bao nhưng sạch sẽ và rất văn minh ở từng gốc cây, ngọn cỏ, từng con đường, từng góc quy hoạch nhỏ đến quy hoạch chung của toàn công viên. Cái này thì nhà mình thua xa…đó là điều mình nhìn thấy dù không phải là kẻ “sính ngoại”, tuyệt đối không.
Mình đi về phía cây cầu dẫn vào Chinese Garden. Trời nhá nhem tối. Híc, chân bắt đầu đau…Tội nghiệp cho cái sự điệu đàng của mình. Mình muốn đi về nhà nhưng lú lẫn làm sao lại quên mất đường. Nếu đi theo đường cũ thì mình vẫn nhớ nhưng thú thực là khá xa so với cái chân đang đau của mình, hơn nữa trong công viên cũng không còn ai nữa rồi. Từ đây dẫn về nhà mình đã đi một lần với CC trước đây thế mà... mình nhớ là rất ngắn... Nhưng bây giờ đứng trước một cái ngã tư không một bóng người thì mình không thể nhớ là rẽ đường nào, không thể dừng mấy cái ôtô lại để hỏi một câu lãng xẹt được, nó lại bắt cóc rồi đòi bạn CC chuộc về thì tội bạn ấy lắm. May mà mang theo cái điện thoại, nếu không có nó chắc là mình phải nhờ đến sự may rủi mới get home mất. Đành cầu cứu sự giúp đỡ chân thành của bạn CC vậy…Bạn CC buồn cười quá, còn cố chọc cho mình mấy câu rồi mới chỉ dẫn. Mãi mình mới nhìn thấy tòa nhà quen thuộc của mình.Hú vía! Mình đi rón rén về nhà bằng hai cái mũi giày đó. Bạn CC dọa đi làm về sẽ bum cho mình một trận. Mình đang chờ trận đòn roi của bạn ấy đây…Trong lúc chờ vào viết linh tinh chút cho đỡ buồn, nịnh nọt bạn ấy một tí cho bạn ấy khỏi mắng mỏ.Mục đích đen tối thấy rõ.Nhưng nói thật là mình chưa ăn gì đâu nhé! Thưa bạn...
Chiều nay ở nhà một mình, Tự nhiên thèm chạy ra ngoài để đón gió, hong tóc hay làm một cái gì tương tự như thế. Quyết định đi bộ sang công viên phía đối diện nhà, đi đôi giày thật xinh vừa mua hôm qua. Viện cớ là đi cho nó lỏng ra để bớt đau chân nhưng thực tế là để trông mình style hơn một chút. Bạn CC gọi mình là Me Điệu đấy.
Công viên sau cơn mưa dậy lên một hương thơm rất lạ. Nó là mùi nồng nồng của đất, mùi ngai ngái của hoa lá, cỏ cây hòa quyện. Mình thích cái mùi này ghê lắm, tựa như có chút gì của Hà Nội ngày mưa được gió mang tới đây. Nhưng sự thật là không hề có gió, hoặc làn gió kín đáo không đủ để làm xao động mặt nước hồ. Phía bên trong công viên vẫn còn nhiều người qua lại, ơn Trời cho con đỡ sợ. Từ lúc mình nhìn thấy lệnh truy nã một tên khủng bố trốn tù dán ở khắp nơi từ nhà ga tàu điện đến nhà vệ sinh công cộng, đi đâu mình cũng cảnh giác cao độ làm CC phì cười. Cứ thấy ai đàn ông, tóc xoăn, da ngăm ngăm đen, cao khoảng 1m58 là mình ngó đăm đăm vào mặt nhưng lòng thì cầu mong không phải là hắn. Nhiều khi cũng lãng nhách như thế đó!
Buổi chiều sau mưa công viên yên ắng. Có một vài người chạy bộ với khuôn mặt thư giãn. Ở góc đằng kia có cặp vợ chồng Ấn Độ đang vui đùa với đứa con gái nhỏ, trông họ thật hạnh phúc. Lại có cả một bác lớn tuổi vứt chiếc xe đạp chỏng queo rồi nằm thảnh thơi trên ghế đá ngủ. Công viên ở đây không hề có tường bao nhưng sạch sẽ và rất văn minh ở từng gốc cây, ngọn cỏ, từng con đường, từng góc quy hoạch nhỏ đến quy hoạch chung của toàn công viên. Cái này thì nhà mình thua xa…đó là điều mình nhìn thấy dù không phải là kẻ “sính ngoại”, tuyệt đối không.
Mình đi về phía cây cầu dẫn vào Chinese Garden. Trời nhá nhem tối. Híc, chân bắt đầu đau…Tội nghiệp cho cái sự điệu đàng của mình. Mình muốn đi về nhà nhưng lú lẫn làm sao lại quên mất đường. Nếu đi theo đường cũ thì mình vẫn nhớ nhưng thú thực là khá xa so với cái chân đang đau của mình, hơn nữa trong công viên cũng không còn ai nữa rồi. Từ đây dẫn về nhà mình đã đi một lần với CC trước đây thế mà... mình nhớ là rất ngắn... Nhưng bây giờ đứng trước một cái ngã tư không một bóng người thì mình không thể nhớ là rẽ đường nào, không thể dừng mấy cái ôtô lại để hỏi một câu lãng xẹt được, nó lại bắt cóc rồi đòi bạn CC chuộc về thì tội bạn ấy lắm. May mà mang theo cái điện thoại, nếu không có nó chắc là mình phải nhờ đến sự may rủi mới get home mất. Đành cầu cứu sự giúp đỡ chân thành của bạn CC vậy…Bạn CC buồn cười quá, còn cố chọc cho mình mấy câu rồi mới chỉ dẫn. Mãi mình mới nhìn thấy tòa nhà quen thuộc của mình.Hú vía! Mình đi rón rén về nhà bằng hai cái mũi giày đó. Bạn CC dọa đi làm về sẽ bum cho mình một trận. Mình đang chờ trận đòn roi của bạn ấy đây…Trong lúc chờ vào viết linh tinh chút cho đỡ buồn, nịnh nọt bạn ấy một tí cho bạn ấy khỏi mắng mỏ.Mục đích đen tối thấy rõ.Nhưng nói thật là mình chưa ăn gì đâu nhé! Thưa bạn...
Comment