Nhà có tên hẳn hoi: “Nhà Tình Thương”, nằm ở ven thị xã La Gi, tỉnh Bình Thuận, do các nữ tu dòng Mến Thánh Giá Nha Trang phụ trách.
Chương trình “Cứu sống bào nhi” của cộng đoàn này chỉ mới thực hiện tròn một năm rưỡi nay, nhưng đã có 43 cháu bé được cứu sống, ra đời và trở thành thành viên của cộng đoàn.
Một năm rưỡi cất công đi tìm, khuyên nhủ, rồi đưa người mẹ lầm lỡ về cưu mang, cho ra đời đến 43 đứa trẻ suýt không được làm người, và hiện tại đang nuôi dưỡng một số thiếu nữ khác đang chờ ngày sinh, thật biết bao nhiêu là công khó của các Soeur, các chị tại đây.
Mà các chị có khá giả gì cho cam, mỗi khi đưa về được 1 bà mẹ… lạy chạy ngược hạy xuôi, xin đầu này, nhờ đầu khác từ chai nước mắm, thùng mì tôm hay dăm ba ký gạo, ít hộp sữa… để về lo cho những người đáng thương đang mang trong mình mầm sống. Thế nhưng các chị vẫn không lấy đó làm gánh nặng.
Các chị chỉ có một thao thức, một nỗi ray rứt duy nhất là cũng bằng ấy thời gian, cũng tại những nơi mình đã đến trong thị xã nhỏ bé miền biển này, cùng với việc đưa trên dưới 50 bà mẹ về đây sinh con, thì các chị cũng đã phải đưa đến 3000 (ba ngàn) thai nhi ra đồng mộ buồn để chôn cất, xây lăng. Đó là những đứa trẻ chưa được làm người, chưa bao giờ được bập bẹ gọi tiếng mẹ cha, có khi còn chưa tượng hình, đã bị chính những người tạo ra nó đành lòng bỏ đi, không cho khóc cười với cuộc đời.
Mỗi khi đưa một sinh linh bé bỏng lên đồi nghĩa trang là một lần lòng các chị co thắt, nuốt nước mắt vào trong. 3000 phần mộ của 3000 thiên thần nhỏ bé đáng thương nằm lạnh lẽo và cô đơn trên đồi là hơn 3000 lần các chị phải khóc tiếc và tái lòng. Đó là những thai nhi được đem về từ những ca phá thai vội vã, vô cảm, từ bệnh viện, phòng mạch tư, và cả từ bãi rác! Xin các linh hồn trong trắng sớm bất hạnh nguyện cầu cho các bé thơ khác trong bụng mẹ được chào đời.
Sau mỗi lần đưa các bé về đồng vắng hư không, động lực đi tìm và xin cho bằng được cưu mang những người mẹ trẻ có ý định phá thai lại lớn lên mãnh liệt trong mỗi nữ tu ở ngôi nhà này. Vậy rồi lại tiếp tục lên đường.
Có nhiều trường hợp, khi được những người thiện nguyện hay chính bác sĩ đang chuẩn bị phá thai cấp báo, các chị tìm đến thuyết phục nhưng vẫn thất bại do quyết tâm đến cùng của người mẹ vô tâm. Thế là cả cộng đoàn có nhiều đêm không ngủ. Một lần, biết tin một em gái mới chừng mười tám, đôi mươi đang chuẩn bị bỏ đi đứa con đã nhiều tháng tuổi trong bụng… các chị vội vã đến bệnh viện năn nỉ, hứa hẹn, van xin em nghĩ lại đến hàng giờ đồng hồ, nhưng em vẫn lạnh lùng: “Con không cần gì cả, chỉ không muốn đứa trẻ này ra đời!”. Dao kéo được buông xuống, các chị chỉ biết quỳ bên ngoài cầu nguyện và khóc ròng trong tuyệt vọng sâu thẳm suốt buổi chiều, như chính mình vừa đánh mất cuộc đời của ai đó vậy.
Chương trình “Cứu sống bào nhi” của cộng đoàn này chỉ mới thực hiện tròn một năm rưỡi nay, nhưng đã có 43 cháu bé được cứu sống, ra đời và trở thành thành viên của cộng đoàn.
Một năm rưỡi cất công đi tìm, khuyên nhủ, rồi đưa người mẹ lầm lỡ về cưu mang, cho ra đời đến 43 đứa trẻ suýt không được làm người, và hiện tại đang nuôi dưỡng một số thiếu nữ khác đang chờ ngày sinh, thật biết bao nhiêu là công khó của các Soeur, các chị tại đây.
Mà các chị có khá giả gì cho cam, mỗi khi đưa về được 1 bà mẹ… lạy chạy ngược hạy xuôi, xin đầu này, nhờ đầu khác từ chai nước mắm, thùng mì tôm hay dăm ba ký gạo, ít hộp sữa… để về lo cho những người đáng thương đang mang trong mình mầm sống. Thế nhưng các chị vẫn không lấy đó làm gánh nặng.
Các chị chỉ có một thao thức, một nỗi ray rứt duy nhất là cũng bằng ấy thời gian, cũng tại những nơi mình đã đến trong thị xã nhỏ bé miền biển này, cùng với việc đưa trên dưới 50 bà mẹ về đây sinh con, thì các chị cũng đã phải đưa đến 3000 (ba ngàn) thai nhi ra đồng mộ buồn để chôn cất, xây lăng. Đó là những đứa trẻ chưa được làm người, chưa bao giờ được bập bẹ gọi tiếng mẹ cha, có khi còn chưa tượng hình, đã bị chính những người tạo ra nó đành lòng bỏ đi, không cho khóc cười với cuộc đời.
Mỗi khi đưa một sinh linh bé bỏng lên đồi nghĩa trang là một lần lòng các chị co thắt, nuốt nước mắt vào trong. 3000 phần mộ của 3000 thiên thần nhỏ bé đáng thương nằm lạnh lẽo và cô đơn trên đồi là hơn 3000 lần các chị phải khóc tiếc và tái lòng. Đó là những thai nhi được đem về từ những ca phá thai vội vã, vô cảm, từ bệnh viện, phòng mạch tư, và cả từ bãi rác! Xin các linh hồn trong trắng sớm bất hạnh nguyện cầu cho các bé thơ khác trong bụng mẹ được chào đời.
Sau mỗi lần đưa các bé về đồng vắng hư không, động lực đi tìm và xin cho bằng được cưu mang những người mẹ trẻ có ý định phá thai lại lớn lên mãnh liệt trong mỗi nữ tu ở ngôi nhà này. Vậy rồi lại tiếp tục lên đường.
Có nhiều trường hợp, khi được những người thiện nguyện hay chính bác sĩ đang chuẩn bị phá thai cấp báo, các chị tìm đến thuyết phục nhưng vẫn thất bại do quyết tâm đến cùng của người mẹ vô tâm. Thế là cả cộng đoàn có nhiều đêm không ngủ. Một lần, biết tin một em gái mới chừng mười tám, đôi mươi đang chuẩn bị bỏ đi đứa con đã nhiều tháng tuổi trong bụng… các chị vội vã đến bệnh viện năn nỉ, hứa hẹn, van xin em nghĩ lại đến hàng giờ đồng hồ, nhưng em vẫn lạnh lùng: “Con không cần gì cả, chỉ không muốn đứa trẻ này ra đời!”. Dao kéo được buông xuống, các chị chỉ biết quỳ bên ngoài cầu nguyện và khóc ròng trong tuyệt vọng sâu thẳm suốt buổi chiều, như chính mình vừa đánh mất cuộc đời của ai đó vậy.