Hỡi anh em!!!
Lại một lần nữa, cái ngày đáng sợ ấy sắp tới. Không thể thoát được nó, không thể hoãn được nó, càng không thể chạy trốn nó. Vậy chúng ta hãy đứng sát vào nhau, hãy nắm chặt tay nhau và đối diện với nó một cách anh hùng.
Thưa anh em!!!
Có bất công không? Khi trong suốt cuộc đời vất vả, nặng nhọc đầy gian lao chúng ta không có một ngày giành cho mình. Đã từ lâu, cái thế giới mong manh này có ngày chống thuốc lá, ngày phòng AIDS, có cả ngày cúm gà, ngày quốc tế thiếu nhi, và phụ nữ Việt Nam có đến 2 ngày (20/10 và 8/3) … vậy mà vẫn làm ngơ, không dành cho đàn ông một hôm nào cả.
Vì sao thế? Vì đã từ lâu, thế giới đã bị phụ nữ thao túng mất rồi. Từ trong nhà ra đường phố, từ công ty tới bệnh viện, phụ nữ đã tràn ngập, đã cai quản, đã ra lệnh. Chúng ta ăn gì, mặc gì, đi dâu, quan hệ với ai, kiếm ra tiền và cất ở chỗ nào đếu bị phụ nữ kiểm soát, bắt bớ, theo dõi và tra khảo. Vậy phụ nữ là ai?
Về bản chất, phụ nữ cũng là con người như chúng ta. Nghĩa là cũng thích ăn uống, thích mặc đẹp, thích vui chơi và tụ tập đàn đúm (khoản sau cùng này thì hơn hẳn). Ta thuốc lá, chị em có thuốc lá. Ta rượu, chị em có rượu. Ta cờ bạc, chị em có bạc cờ. Ta vân vân, chị em có vân vân và vân vân.
Sỡ dĩ “chúng” hơn chúng ta, làm khổ ta và hại được ta là vì “chúng” có những vũ khí tối tân mà chúng ta không bao giờ có: đấy là nước da trắng, là đôi môi đỏ mọng, là sóng mũi dọc dừa, là giọng nói dịu dàng, là đôi mắt lá răm mơ màng đến chết người và tiếng cười khanh khách như chim hót.
Mang những dụng cụ “giết người hàng loạt” như thế, xông vào đám đàn ông ngơ ngác, tội ngiệp, thiếu đoàn kết, phụ nữ đã xây dựng nên một chế độ cai trị thật hà khắc, một hoàn cảnh sống thật tội nghiệp: bao nhiêu đàn ông bi giam cầm trong các gia đình, bị ăn, bị ngủ, xem tivi và cả tắm nữa theo điều lệnh. Bao nhiêu trai trẻ bị áp tải đi chơi, bị ép phải mua quà, bi dồn vào thế phải tặng hoa, tặng bánh sinh nhật hoặc phải chờ đợi đến mềm nhũn dưới mưa như nhiều bộ phim tình cảm đã tố cáo. Bằng các thủ đoạn quỷ quyệt như nhảy múa tung tăng, chớp chớp mắt (có gắn lông mi) và kêu thét lên mỗi khi thấy chuột, phụ nữ đã làm đội ngũ đàn ông tan tác, mất hết lý trí, không còn chút sáng suốt, quên mình, quên cả tiền bạc của mình.
Bằng những mảnh vải mỏng, nhẹ gọi là áo, bằng những miếng cắt xéo, quấn bí hiểm, gọi là váy, bằng những sợi dây sặc sỡ gọi là ruy băng, phụ nữ làm chúng ta phải đầu hàng, phải sung sướng khi bị bắt làm tù binh, thà chết (và đã chết) chứ không chịu vượt ngục. Hậu quả chính sách của nền cai trị chuyên chế đó là trong khi chúng ta còng lưng bên máy tính, đổ mồ hôi trong nhà xưởng thì phụ nữ ngồi chễm chệ trong tiệm gội đầu, vểnh tay làm móng hoặc ngồi gật gù quanh gánh bún riêu. Trong khi chúng ta kiệt sức vì hội thảo vì nghe lời la mắng của sếp thì phụ nữ hào hứng lắc vòng, nằm dài trong phòng hơi nước để giảm cân. Trong khi chúng ta mất ngủ vì giá xăng dầu, giá vàng và bà con nhà họ giá đang bay lên vùn vụt thì phụ nữ cứ thế vác về mà chẳng quan tâm tới giá tiền kem dưỡng da, kem tan mỡ và kem trị mụn.
Hỡi anh em!!!
Tưởng như vậy đã tột cùng, phụ nữ vẫn không dừng lại. Chả tham khảo ý kiến, chả cần tìm hiểu sức khoẻ và tiền bạc của đàn ông, phụ nữ đã tung ra ngày 8/3 như một ngày tổng phản công cuối cùng, nhằm quét sạch những ước mong chống đối.
Trong cái ngày dài hơn thế kỷ ấy, hàng triệu thân xác gầy gò, lóng cóng tội nghiệp của anh em chúng ta sẽ phải chúi đầu vào chậu rửa chén, rụt cổ trong giỏ thức ăn mua từ chợ, lê bước trong phòng với chổi lau nhà. Trong cái ngày kinh khiếp đó, anh em sẽ phải giặt dũ đến 12h, lau dọn đến 3h, rửa tủ lạnh, khua mạng nhện, đổ rác đến đêm, trong lúc giải lao thì phải khâu quần áo. Không những vất vả về thể xác mà tinh thần luôn trong tâm trạng bấn an, lo sợ khi mọi lý do phụ nữ đưa ra đều chính đáng trong ngày này.
Thật là tột cùng của nỗi thống khổ!
Hởi anh em! Chúng ta muốn hoà bình, chúng ta đã nhân nhượng. Nhưng chúng ta càng nhân nhượng phụ nữ càng lấn tới vì họ muốn cướp thêm một ngày nữa. Không! Chúng ta thà hy sinh tất cả chứ nhất định không chịu mất thêm một ngày nào nữa. Hởi anh em! Chúng tra phải đứng lên, ai có trí thì dùng trí, ai có mưu dùng mưu, không có trí có mưu thì dùng phấn son mỹ phẩm. Hởi anh em! Tất cả chúng ta phải đồng loạt đứng lên! Thời khắc đã đến, tất cả hãy mau mau đứng lên!
Lại một lần nữa, cái ngày đáng sợ ấy sắp tới. Không thể thoát được nó, không thể hoãn được nó, càng không thể chạy trốn nó. Vậy chúng ta hãy đứng sát vào nhau, hãy nắm chặt tay nhau và đối diện với nó một cách anh hùng.
Thưa anh em!!!
Có bất công không? Khi trong suốt cuộc đời vất vả, nặng nhọc đầy gian lao chúng ta không có một ngày giành cho mình. Đã từ lâu, cái thế giới mong manh này có ngày chống thuốc lá, ngày phòng AIDS, có cả ngày cúm gà, ngày quốc tế thiếu nhi, và phụ nữ Việt Nam có đến 2 ngày (20/10 và 8/3) … vậy mà vẫn làm ngơ, không dành cho đàn ông một hôm nào cả.
Vì sao thế? Vì đã từ lâu, thế giới đã bị phụ nữ thao túng mất rồi. Từ trong nhà ra đường phố, từ công ty tới bệnh viện, phụ nữ đã tràn ngập, đã cai quản, đã ra lệnh. Chúng ta ăn gì, mặc gì, đi dâu, quan hệ với ai, kiếm ra tiền và cất ở chỗ nào đếu bị phụ nữ kiểm soát, bắt bớ, theo dõi và tra khảo. Vậy phụ nữ là ai?
Về bản chất, phụ nữ cũng là con người như chúng ta. Nghĩa là cũng thích ăn uống, thích mặc đẹp, thích vui chơi và tụ tập đàn đúm (khoản sau cùng này thì hơn hẳn). Ta thuốc lá, chị em có thuốc lá. Ta rượu, chị em có rượu. Ta cờ bạc, chị em có bạc cờ. Ta vân vân, chị em có vân vân và vân vân.
Sỡ dĩ “chúng” hơn chúng ta, làm khổ ta và hại được ta là vì “chúng” có những vũ khí tối tân mà chúng ta không bao giờ có: đấy là nước da trắng, là đôi môi đỏ mọng, là sóng mũi dọc dừa, là giọng nói dịu dàng, là đôi mắt lá răm mơ màng đến chết người và tiếng cười khanh khách như chim hót.
Mang những dụng cụ “giết người hàng loạt” như thế, xông vào đám đàn ông ngơ ngác, tội ngiệp, thiếu đoàn kết, phụ nữ đã xây dựng nên một chế độ cai trị thật hà khắc, một hoàn cảnh sống thật tội nghiệp: bao nhiêu đàn ông bi giam cầm trong các gia đình, bị ăn, bị ngủ, xem tivi và cả tắm nữa theo điều lệnh. Bao nhiêu trai trẻ bị áp tải đi chơi, bị ép phải mua quà, bi dồn vào thế phải tặng hoa, tặng bánh sinh nhật hoặc phải chờ đợi đến mềm nhũn dưới mưa như nhiều bộ phim tình cảm đã tố cáo. Bằng các thủ đoạn quỷ quyệt như nhảy múa tung tăng, chớp chớp mắt (có gắn lông mi) và kêu thét lên mỗi khi thấy chuột, phụ nữ đã làm đội ngũ đàn ông tan tác, mất hết lý trí, không còn chút sáng suốt, quên mình, quên cả tiền bạc của mình.
Bằng những mảnh vải mỏng, nhẹ gọi là áo, bằng những miếng cắt xéo, quấn bí hiểm, gọi là váy, bằng những sợi dây sặc sỡ gọi là ruy băng, phụ nữ làm chúng ta phải đầu hàng, phải sung sướng khi bị bắt làm tù binh, thà chết (và đã chết) chứ không chịu vượt ngục. Hậu quả chính sách của nền cai trị chuyên chế đó là trong khi chúng ta còng lưng bên máy tính, đổ mồ hôi trong nhà xưởng thì phụ nữ ngồi chễm chệ trong tiệm gội đầu, vểnh tay làm móng hoặc ngồi gật gù quanh gánh bún riêu. Trong khi chúng ta kiệt sức vì hội thảo vì nghe lời la mắng của sếp thì phụ nữ hào hứng lắc vòng, nằm dài trong phòng hơi nước để giảm cân. Trong khi chúng ta mất ngủ vì giá xăng dầu, giá vàng và bà con nhà họ giá đang bay lên vùn vụt thì phụ nữ cứ thế vác về mà chẳng quan tâm tới giá tiền kem dưỡng da, kem tan mỡ và kem trị mụn.
Hỡi anh em!!!
Tưởng như vậy đã tột cùng, phụ nữ vẫn không dừng lại. Chả tham khảo ý kiến, chả cần tìm hiểu sức khoẻ và tiền bạc của đàn ông, phụ nữ đã tung ra ngày 8/3 như một ngày tổng phản công cuối cùng, nhằm quét sạch những ước mong chống đối.
Trong cái ngày dài hơn thế kỷ ấy, hàng triệu thân xác gầy gò, lóng cóng tội nghiệp của anh em chúng ta sẽ phải chúi đầu vào chậu rửa chén, rụt cổ trong giỏ thức ăn mua từ chợ, lê bước trong phòng với chổi lau nhà. Trong cái ngày kinh khiếp đó, anh em sẽ phải giặt dũ đến 12h, lau dọn đến 3h, rửa tủ lạnh, khua mạng nhện, đổ rác đến đêm, trong lúc giải lao thì phải khâu quần áo. Không những vất vả về thể xác mà tinh thần luôn trong tâm trạng bấn an, lo sợ khi mọi lý do phụ nữ đưa ra đều chính đáng trong ngày này.
Thật là tột cùng của nỗi thống khổ!
Hởi anh em! Chúng ta muốn hoà bình, chúng ta đã nhân nhượng. Nhưng chúng ta càng nhân nhượng phụ nữ càng lấn tới vì họ muốn cướp thêm một ngày nữa. Không! Chúng ta thà hy sinh tất cả chứ nhất định không chịu mất thêm một ngày nào nữa. Hởi anh em! Chúng tra phải đứng lên, ai có trí thì dùng trí, ai có mưu dùng mưu, không có trí có mưu thì dùng phấn son mỹ phẩm. Hởi anh em! Tất cả chúng ta phải đồng loạt đứng lên! Thời khắc đã đến, tất cả hãy mau mau đứng lên!
Comment